Anh vẫn cười khi tôi hỏi han nhưng hời hợt, chẳng còn sự ấm áp quen thuộc.
Tôi 34 tuổi, chồng 32, kết hôn được bảy năm, có cậu con trai năm tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không dư dả nhưng cũng đủ đầy, chỉ có điều cả hai đều bận rộn với công việc. Chồng tôi hiền lành, chịu khó, luôn cố gắng đỡ đần việc nhà để tôi có thời gian nghỉ ngơi, dù những việc anh làm vẫn còn vụng về. Hôm đó, tôi về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Công việc ở công ty dạo này nhiều áp lực khiến tôi dễ nổi nóng. Vừa bước vào nhà, thấy con đang chơi đồ chơi, còn chồng nấu ăn, mâm cơm được dọn ra đơn giản nhưng ấm cúng, tôi chẳng buồn nói một lời cảm ơn, chỉ im lặng ăn.
Sau bữa cơm, như thường lệ, chồng tôi đứng dậy gom chén bát nhưng khi đang rửa, anh lỡ tay làm rơi một chiếc bát xuống sàn vỡ tan. Tiếng động bất ngờ làm tôi bật dậy, cơn bực dọc dồn nén cả ngày bùng lên: “Anh làm cái gì mà vụng về thế. Có mỗi việc rửa bát cũng không xong. Anh lúc nào cũng bất cẩn như vậy, thật vô dụng”. Chồng tôi đứng lặng, ánh mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng, rồi anh nhặt từng mảnh vỡ. Tôi nhận ra mình quá lời nhưng không thể dừng lại, lẳng lặng vào phòng.
Tối đó, khi con ngủ, tôi ngồi cạnh chồng xin lỗi. Tôi nói mình đã không nên to tiếng như vậy, rằng tôi mệt mỏi nên lỡ lời. Chồng tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Không sao đâu, anh hiểu mà”. Dù anh nói thế, tôi vẫn nhận ra nét buồn trong mắt anh. Những ngày sau đó, chồng tôi vẫn làm mọi việc như thường, chăm sóc con, nấu cơm, dọn dẹp nhưng ít nói hơn hẳn, không còn nói đùa vui. Anh vẫn cười khi tôi hỏi han nhưng hời hợt, chẳng còn sự ấm áp quen thuộc. Tôi hối hận rất nhiều, biết mình sai nhưng ngoài việc xin lỗi, tôi không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi buồn trong anh.
Mỗi lần nhìn con chơi đùa cùng bố, tôi lại càng thấy day dứt. Con luôn nói bố là người hùng, tôi đáng ra phải trân trọng anh hơn ai hết, lại làm tổn thương anh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt. Tôi ngồi lặng lẽ nhớ lại những ngày đầu bên nhau, khi anh nói sẽ làm tất cả để tôi được hạnh phúc. Anh chưa bao giờ than phiền dù cuộc sống vất vả thế nào, luôn nhường nhịn và quan tâm tôi. Còn tôi chẳng hiểu sao lại buông những lời cay nghiệt như vậy? Tôi không biết phải làm gì để khiến chồng nguôi ngoai, chỉ biết nhìn anh, nhìn con rồi tự trách mình. Phải chăng tình yêu anh dành cho tôi đã mệt mỏi vì những lần tổn thương lặp lại? Phải chăng, tôi đã quên mất cách yêu anh như những ngày đầu?