Ngày em gái lỡ dại, sợ hãi vì mang bầu nhưng không đủ khả năng nuôi con, tôi đã không ngần ngại động viên em. Nhìn vào ánh mắt hoang mang của em, tôi nhẹ nhàng nói: “Cứ giữ con lại đi, em sinh ra rồi để chị nuôi, coi như là con chị.” Lời nói ra thật nhẹ, nhưng lại gắn kết cuộc đời tôi với một sinh mệnh mới, từ đó cuộc sống của tôi bước sang một trang khác.
Những ngày đầu, tôi tập quen với việc ôm ấp một đứa trẻ sơ sinh trong tay. Từ tiếng khóc khàn của bé giữa đêm khuya, tiếng cười giòn tan khi bé nhìn tôi, hay lần đầu tiên con biết gọi “mẹ,” tất cả đều khiến trái tim tôi dạt dào yêu thương. Không ai biết rằng bé thực sự là cháu của tôi; với tất cả mọi người xung quanh, bé chính là con tôi, và tôi là mẹ bé.
Rồi từng năm trôi qua, tôi cùng con đi qua tuổi thơ trong veo, dẫn con đến trường, dạy con từng bài học nhỏ, chăm sóc những ngày con ốm yếu. Tình cảm của chúng tôi gắn bó như máu thịt, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng con không phải con ruột mình.
Đến khi con thi đỗ học bổng toàn phần du học Anh, tôi vừa tự hào vừa lo lắng. Ngày tiễn con lên máy bay, thấy con bước vào cửa kiểm tra an ninh, tôi cố nén nước mắt để chúc con lên đường bình an. Nhưng lúc về đến nhà, căn nhà bỗng trở nên trống trải lạ thường. Nhìn vào phòng con, mọi kỷ niệm lại ùa về, tôi ngồi xuống và bật khóc.
Giữa lúc đó, tôi bất ngờ nhìn thấy một phong thư để trên bàn. Trên đó là dòng chữ thân thương của con. Tôi run run mở thư và đọc từng dòng: “Mẹ ơi, con biết tất cả. Con biết con là cháu của mẹ, nhưng với con, mẹ luôn là người mẹ duy nhất. Cảm ơn mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì con, đã dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất. Con hứa sẽ cố gắng để xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của mẹ.”
Ngày em gái lỡ dại, sợ hãi vì mang bầu nhưng không đủ khả năng nuôi con, tôi đã không ngần ngại động viên em. Nhìn vào ánh mắt hoang mang của em, tôi nhẹ nhàng nói: “Cứ giữ con lại đi, em sinh ra rồi để chị nuôi, coi như là con chị.” Lời nói ra thật nhẹ, nhưng lại gắn kết cuộc đời tôi với một sinh mệnh mới, từ đó cuộc sống của tôi bước sang một trang khác.
Những ngày đầu, tôi tập quen với việc ôm ấp một đứa trẻ sơ sinh trong tay. Từ tiếng khóc khàn của bé giữa đêm khuya, tiếng cười giòn tan khi bé nhìn tôi, hay lần đầu tiên con biết gọi “mẹ,” tất cả đều khiến trái tim tôi dạt dào yêu thương. Không ai biết rằng bé thực sự là cháu của tôi; với tất cả mọi người xung quanh, bé chính là con tôi, và tôi là mẹ bé.
Rồi từng năm trôi qua, tôi cùng con đi qua tuổi thơ trong veo, dẫn con đến trường, dạy con từng bài học nhỏ, chăm sóc những ngày con ốm yếu. Tình cảm của chúng tôi gắn bó như máu thịt, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng con không phải con ruột mình.
Đến khi con thi đỗ học bổng toàn phần du học Anh, tôi vừa tự hào vừa lo lắng. Ngày tiễn con lên máy bay, thấy con bước vào cửa kiểm tra an ninh, tôi cố nén nước mắt để chúc con lên đường bình an. Nhưng lúc về đến nhà, căn nhà bỗng trở nên trống trải lạ thường. Nhìn vào phòng con, mọi kỷ niệm lại ùa về, tôi ngồi xuống và bật khóc.
Giữa lúc đó, tôi bất ngờ nhìn thấy một phong thư để trên bàn. Trên đó là dòng chữ thân thương của con. Tôi run run mở thư và đọc từng dòng: “Mẹ ơi, con biết tất cả. Con biết con là cháu của mẹ, nhưng với con, mẹ luôn là người mẹ duy nhất. Cảm ơn mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì con, đã dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất. Con hứa sẽ cố gắng để xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của mẹ.”
Những dòng chữ giản dị mà như một lời xoa dịu, làm lòng tôi ấm áp hơn. Tôi mỉm cười qua làn nước mắt, tự hào về con – đứa con mà tôi đã nuôi dưỡng, đã yêu thương như chính ruột thịt của mình. Tôi hiểu rằng, dù có xa cách bao nhiêu, tình cảm của mẹ con tôi sẽ mãi mãi không thay đổi.
Cuộc đời đôi khi mang đến những thử thách không ngờ, nhưng cũng từ đó, ta lại tìm thấy ý nghĩa thật sự của tình yêu thương. Dù con có biết sự thật, dù con có đi xa đến đâu, trong tim con vẫn có hình bóng của người mẹ đã dành cho con tất cả, và với tôi, con mãi mãi là đứa con yêu dấu.