Đám cưới có 1 ngày, tôi bảo vợ xin váy cưới cũ cho tiết kiệm, thế mà cô ấy đòi huỷ hôn

 

Vì chuyện nhỏ mà bỏ nhau thì không đáng. Nhưng đúng là hiện tại, tôi đang rất đau đầu với những yêu sách của vợ sắp cưới. Làm theo thì không được mà không làm thì cô ấy cứ mặt nặng mày nhẹ, thậm chí là đòi huỷ hôn. 

Tôi sinh ra trong gia đình nghèo khó nên ngay cả khi kiếm được tiền, tôi vẫn luôn sống tiết kiệm. Hiện tại tháng tôi kiếm trung bình 30 triệu. Nhưng trên thành phố, tôi chỉ thuê một phòng trọ không khép kín có giá 1 triệu mỗi tháng. Phòng của tôi nhỏ và chật đến nỗi đi lại cũng phải khom lưng. Có điều tôi đi làm cả ngày, chỉ về nhà vào buổi tối nên không cần phải yêu cầu cao về chỗ ở làm gì.

Là đàn ông nhưng tôi không bao giờ ăn ngoài hàng. Sáng dậy, tôi sẽ đi chợ đầu mối rồi về nấu cơm. Như thế vừa tiết kiệm mà vừa ăn được nhiều, lại khoa học và tốt cho sức khoẻ nữa.

Cho đến khi có người yêu, tôi mới thấy việc chi tiêu tốn kém hơn rất nhiều. Ngày xưa tháng tôi chỉ tiêu hết 4 triệu, số còn lại thì gửi hết cho mẹ để bà tiết kiệm. Còn khi dính vào yêu đương, cái gì cũng thấy tốn kém. Tôi thì muốn ăn ở nhà, người yêu lại tối ngày đòi đi ăn nhà hàng. Mà hai người thì bét nhất mỗi lần ăn cũng hết gần triệu bạc.

Đám cưới có một ngày, tôi bảo vợ lên mạng xin váy cưới cũ cho tiết kiệm, cô ấy đòi huỷ hôn luôn

Ảnh minh họa:

Thấy hẹn hò tốn kém quá, tôi mới quyết định cầu hôn, lấy nhau về rồi sẽ khác. Mọi chuyện không có gì cho đến khi chúng tôi bàn chuyện cưới xin. Tôi thì muốn mua cặp nhẫn cưới vàng tây thôi, vì nó chỉ mang tính kỷ niệm. Sau này có cần tiền thì cũng chẳng bán được. Thế mà vợ sắp cưới của tôi nhất quyết không chịu, lại cứ đòi phải là nhẫn vàng trắng giá hơn chục triệu.

Cãi nhau mãi vì vấn đề này. Cuối cùng tôi cũng phải xuốngn ước, mua cặp nhẫn 5 triệu cho cô ấy vừa lòng. Cách đây mấy ngày, vợ sắp cưới của tôi có bảo:

“Em nghĩ là em nên mua cái váy cưới. Cả đời mặc có một lần thôi, mua về làm kỷ niệm cũng hay”.

Hỏi ra mới biết váy cưới cô ấy chọn có giá gần 20 triệu. Tưởng 2 triệu thì còn chấp nhận được chứ 20 triệu thì phung phí quá. Tôi nghe mà phát choáng. Thế rồi chẳng hiểu sao, tối qua tôi thấy chị bạn đồng nghiệp của mình đăng lên bảo tặng váy cưới cho ai cần. Chị ấy ly hôn với chồng rồi, giữ cũng chẳng làm gì cả nên mới đăng lên tặng như vậy.

Tôi thấy ảnh chị ấy đăng còn khá mới nên mới bảo để xin cho vợ mặc. Dù sao thì người ta cũng chỉ mặc trong ngày cưới. Chúng tôi xin về giặt lại là thành đồ mới ngay chứ có sao đâu. Thế mà cô ấy cũng tru tréo lên, nói tôi muốn hai đứa tan rã hay sao mà xin váy cưới, đã thế còn xin của người đổ vỡ hôn nhân.

Tối hôm đó, sau khi tranh cãi về váy cưới, tôi suy nghĩ mãi không biết phải làm gì để vừa giải quyết được tình hình mà vẫn tiết kiệm được chút chi phí. Sáng hôm sau, tôi mang về nhà một chiếc thùng xốp cũ, rửa sạch sẽ rồi hí hửng đưa cho cô ấy.

“Đây, anh nghĩ ra một cách rất tiết kiệm mà lại ý nghĩa. Chúng ta có thể dùng thùng xốp này làm đồ trang trí hoặc chụp ảnh cưới. Anh sẽ cắt thành hình trái tim, sơn màu lên, hoặc viết tên hai đứa mình lên đây. Chụp lên đảm bảo đẹp mà chẳng tốn tiền thuê đồ nữa!”

Vợ sắp cưới nhìn tôi, mặt đơ ra trong vài giây, rồi cô ấy bật dậy, quăng luôn chiếc thùng xốp ra ngoài cửa:

“Anh có bị làm sao không? Đến chuyện cưới xin mà cũng làm qua loa như thế này à? Anh có thực sự nghiêm túc với cái đám cưới này không?”

Tôi đứng đó, tay vẫn còn cầm nắp thùng xốp, chẳng biết nên cười hay nên khóc. Trong lòng thầm nghĩ, đám cưới đúng là chuyện của hai người, nhưng sao tôi lại cảm giác giống như mình đang chiến đấu một mình thế này.

Đúng là nhiều chuyện hết chỗ nói. Cưới có một ngày thôi, sao cô ấy phải yêu cầu nhiều như thế. Bây giờ không xin nhanh chỉ sợ chị ấy cho người khác. Còn nếu xin thì tôi chưa biết thuyết phục vợ sắp cưới thế nào để cô ấy chịu. Mọi người cho tôi xin lời khuyên với.

Đám cưới có một ngày, tôi bảo vợ lên mạng xin váy cưới cũ cho tiết kiệm, cô ấy đòi huỷ hôn luôn

Ảnh minh họa: