Nấu cҺè ƌậu ƌeп cҺo cҺáu пộι ăп, tȏι kҺȏпg пgờ lạι gȃү rɑ cҺuүệп tàү ƌìпҺ ƌể ƌếп пỗι Ьị coп Ԁȃu móc mỉɑ ƌɑu ƌớп
Chuyện này khiḗn tȏi ᵭau ᵭầu suy nghĩ cả ᵭêm qua, vừa hṓi hận tự trách bản thȃn, vừa cay ᵭắng uất ức khi nghe những từ ngữ nặng nḕ của con dȃu.
Sáng hôm qua, cháu nội tôi 4 tuổi nghỉ học do bị sổ mũi, ho hắng, mẹ cháu – tức là con dâu tôi – liền cho cháu ở nhà để tôi trông. Cháu rất ngoan, ở nhà ngồi chơi đồ chơi của mình chứ không nghịch ngợm.
Hai bà cháu ở nhà bình yên cho tới khi ngủ trưa dậy thì cháu kêu thèm chè đỗ đen. Món này tôi nấu nhiều lần rồi và nấu khá ngon nên dự định nấu một nồi lớn để con trai con dâu và cháu gái lớn về ăn.
Nấu xong, tôi múc một bát chè ra để nguội cho cháu trai ăn trước rồi đi nấu cơm chiều. Nhưng đang ăn thì bỗng dưng cháu khóc ré lên. Tôi chạy vào thì thấy bát chè nằm lăn dưới nền nhà, đổ ra lênh láng, cháu trai thì ôm miệng khóc, từ tay cháu máu và chè chảy ra, đen đỏ lẫn lộn. Tôi hốt hoảng nhìn xem miệng cháu bị làm sao thì thấy từ phía má trong, máu đang chảy rất nhiều, trên đó vẫn cắm một miếng nhựa cứng sắc cạnh, nhỏ bằng nửa cái móng tay.
Tôi run rẩy kéo miếng nhựa ra, máu chảy ào thêm khiến tôi muốn ngất xỉu đi vì vừa xót cháu, vừa sợ hãi. Cháu thì bật khóc đau đớn, lòng tôi cũng quặn thắt theo. Tôi lấy nước cho cháu súc miệng rồi chèn miếng bông băng vào vết nứt, dự định nếu còn chảy máu thì đưa cháu ra trạm y tế.
Ảnh minh họa
Đúng lúc này thì con trai con dâu đi làm về. Có lẽ nghe thấy tiếng khóc nên các con dựng vội xe rồi chạy vào nhà. Thấy cảnh tượng trong nhà, con dâu to tiếng hỏi: “Cháu bị làm sao thế bà? Bo đau đâu hả con?”.
Khi biết nguyên nhân con dâu liền cau mày nhìn tôi: “Bà làm ăn kiểu gì thế? Bà định hại cháu hay sao mà cho cả mảnh nhựa vỡ vào chè?”.
Tôi kìm nén từ lúc thấy cháu bị đau tới giờ thì không giữ được bình tĩnh nữa nên bật khóc. Con trai tôi liền quát vợ: “Em ăn nói thế hả? Đã biết rõ nguyên nhân đâu mà dám ăn nói hồ đồ thế? Hỗn láo”.
Con dâu vừa kiểm tra vết thương của cháu, vừa lẩm bẩm gì đó tôi nghe không rõ. Con trai tôi đi vào bếp, lúc sau cầm lọ đường đi ra, chỉ vào mảnh vỡ trên miệng lọ và nói: “Lọ đường bị vỡ miếng đây này, chắc mẹ không chú ý nên vô tình đổ đường vào chè, cháu ăn phải nên bị vậy. Bà có cố tình đâu mà em nói như thế”.
Con dâu vùng vằng, nói không cả chủ ngữ luôn: “Nấu ăn không chú ý gì cả. Già cả mắt kém thì càng phải cẩn thận. Trông cháu có một ngày đã dằn mặt nhau rồi”.
Con trai tôi nhảy bổ lên định tát vợ, may mà tôi ngăn kịp, kẻo chuyện lại lớn hơn. Nhà cửa rối tung lên, tôi ngồi chết lặng một chỗ, con dâu thì ôm cháu trai xuýt xoa, con trai tôi thì đi mua thuốc. Cháu gái lớn đi học về nhìn thấy thì âm thầm dọn dẹp rồi nấu cơm.
Đến bữa, cháu gái dọn cơm rồi mời tôi ra ăn nhưng tôi không nuốt được. Cháu an ủi bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, không phải lỗi của bà song tôi vẫn không ngừng tự trách mình. Tôi cũng buồn bởi câu nói của con dâu. Cả đêm tôi không ngủ được, có phải tôi sai không? Tôi nên làm gì để không phiền đến con cái đây?