Tôi kết hôn được hơn 2 năm, hôn nhân của tôi tương đối yên bình, gia đình nhà chồng cũng bắt đầu thấy rõ được sự chịu khó, quan tâm hết lòng của tôi với nhà chồng. Từ lúc cưới đến nay tôi sống ở nhà chồng, mẹ chồng tôi tuy khắt khe nhưng cũng không phải ghét bỏ gì tôi.
Từ lúc tôi có bầu xin nghỉ việc công ty để ở nhà, mọi chuyện phát sinh phức tạp khi hàng ngày đối diện với mẹ chồng. Tôi mang bầu khó chịu, mệt mỏi trong người nhưng vẫn phải làm mọi việc trong nhà, mẹ chồng không giúp gì còn rất hay để ý để bắt bẻ con dâu. Vì đang có bầu nên tôi có gắng nhẫn nhịn, không lo nghĩ nhiều kẻo ảnh hưởng tới con.
Còn với chồng tôi, cứ tưởng lấy được chồng đẹp trai, có ngoại hình hấp dẫn… tôi vui mừng và tự hào với bạn bè, người thân. Nhưng ở với nhau rồi, tôi lại thấy có phần bất ngờ vì cách sống của anh ấy. Chính vẻ bề ngoài đó lại khiến tôi lo lắng, anh ấy còn khéo ăn nói nữa, tôi mang bầu mà chồng trẻ trung, năng động sao mà tôi yên tâm được.
Chồng chỉ được cái mã, cái mồm dẻo, ngoài ra không có gì cả. Ở với nhau, anh ấy lộ nguyên hình một người lười nhác, luộm thuộm ở nhà nhưng ra ngoài lại rất bóng bảy, sành điệu. Không giúp bất cứ vợ việc nhà nào, muốn nhờ gì cũng phải năn nỉ mãi anh ấy mới giúp cho với thái độ cằn nhằn, khó chịu.
Thái độ của chồng khi lần đầu gặp con khiến vợ sốc nặng. Ảnh minh họa
Ngay cả lúc tôi mang bầu, chồng cũng không hỗ trợ gì, kể cả về tiền bạc. May mà tôi còn có tiền để dành từ hồi cưới và mấy năm đi làm cũng tiết kiệm được một khoản. Chứ không phụ thuộc vào chồng chắc tôi còn khổ sở hơn, anh ấy có bao tiền là tiêu pha sạch, không đưa cho vợ đồng nào. Tôi cứ tự an ủi mình rằng chồng vẫn còn trẻ, chưa có con nên vẫn mải chơi, thiếu chín chắn.
Háo hức chờ đợi ngày con ra đời, là ngày tôi sẽ hạnh phúc nhất, được chồng yêu thương chiều chuộng giống như bao người phụ nữ khác… Nào ngờ, ngày con ra đời cũng là ngày tôi đón nhận cú sốc. Ở bệnh viện, chồng lấy lý do bận việc không đưa vợ đi đẻ được. Đến lúc con ra đời, anh ấy mới ghé qua một lát.
Tưởng anh ấy vui mừng lắm, nào ngờ buông ra lời lạnh lùng: “Cô làm xét nghiệm ADN đi, xem nó có phải con tôi không. Nếu là con tôi, tôi nhận và trách nhiệm với nó. Cuộc đời không biết trước thế nào, đầy người nuôi con người khác mà không biết đó thôi”.
Chồng lại bỏ đi ăn nhậu với bạn, còn tôi chỉ biết khóc vì sốc, dù cố ngăn mình lại để không ảnh hưởng tới sức khỏe của mình và con. Chồng thờ ơ với vợ, nhưng không ngờ lại phũ phàng với con như vậy. Anh ta không quan tâm tới tôi, nhưng lại ghen tuông, hay suy diễn mối quan hệ của tôi với người khác giới. Đã bao lần tôi bị mắng mỏ chỉ vì ai đó là nam giới nhắn tin, gọi điện tới.
Ở nhà chồng vài hôm, tôi bế con về nhà mẹ đẻ luôn, tôi không chịu đựng được mẹ chồng và chồng. Tôi muốn dành thời gian, tinh thần để chăm con, chứ ở nhà chồng hàng ngày bị mẹ chồng soi mói, còn chồng nghi ngờ, ghen tuông. Ở nhà mẹ đẻ tôi được chiều chuộng, còn được làm cho nhiều món ăn bổ dưỡng. Bố mẹ đẻ tôi rất quan tâm, mong ngóng có cháu ngoại.
Đang sung sướng ở nhà mẹ đẻ thì mẹ chồng, chồng gọi điện bắt phải về. Họ dọa dẫm tôi đủ đường, nếu không về nhà chồng thì sẽ không cho quay lại nữa. Tôi rất sợ về nhà chồng, nhưng con còn nhỏ lại sợ bị nhà chồng từ mặt. Tôi có nên ngoan ngoãn về lại nhà chồng, hay là cứ ở lại nhà mẹ đẻ đến bao giờ con cứng cáp thì tính sau? Hãy cho tôi lời khuyên!