CҺỉ vì ráп cá kҺȏпg ƌáпҺ vảү, ȏпg tҺȏпg gιɑ và coп rể Ьắt tɑxι gιữɑ ƌȇm ƌể trả coп gáι tȏι vḕ “пơι sảп xuất”

CҺỉ vì ráп cá kҺȏпg ƌáпҺ vảү, ȏпg tҺȏпg gιɑ và coп rể Ьắt tɑxι gιữɑ ƌȇm ƌể trả coп gáι tȏι vḕ “пơι sảп xuất”

Con gái tȏi vụng thì dạy chứ sao hở tí là ᵭòi trả?

Nếu cho tôi làm lại, tôi sẽ dạy dỗ con gái mình kĩ càng hơn, nhất là trong cái khoản nhìn người sao cho nó chuẩn để sau này lấy chồng mới thì lấy cái thằng nó tử tế hơn!

Tôi đã nghe không biết bao nhiêu chuyện mẹ chồng nàng dâu rồi nhưng mâu thuẫn bố chồng nàng dâu thì tôi nào có nghe được mấy đâu. Tôi cứ nghĩ rằng đàn ông họ hào sảng, không tiểu tiết, không xoi mói nên sẽ ít có va chạm với con dâu hơn. Thế nhưng cái gì nó cũng sẽ có ngoại lệ của nó.

Con gái tôi lấy chồng ở xa nhà, phải cách cỡ 30km, dù vẫn ở trong một thành phố nhưng đi thì khá là mất thời gian. Vì ở xa nên tôi nói với chúng nó không cần phải về nhà nhiều, rảnh thì về chơi với bố mẹ còn không thì thôi, gọi điện nhắn tin là được rồi.

Nhà thông gia tuy ở gần ngoại thành nhưng là nhà khá giả, nói đúng ra là nhà tôi không so được với nhà bên đó vì họ giàu có hơn hẳn nhưng tôi cứ nghĩ rằng con cái nó đã yêu thương nhau rồi thì mấy chuyện môn đăng hộ đối thời đại này nó cũng không nặng nề như trước nữa.

Bên ấy thì chỉ có mỗi ông thông gia thôi, vợ ông ấy mất cũng lâu rồi. Có mỗi 2 bố con ở với nhau là chính.

Tôi phải nói thật lòng là tôi không ưng cậu con rể này lắm đâu vì nó không có chính kiến riêng, nói cái gì cũng bảo để con nói chuyện với bố con xem thế nào đã. Có những chuyện hoàn toàn có thể chủ động được nhưng nó vẫn nhất quyết phải đợi chỉ đạo của bố nó.

Sau này thì tôi cũng hiểu ra, nếu như 1 đứa con trong nhà quá phụ thuộc vào ý kiến của bố mẹ thì phải đến 90% là bắt nguồn từ việc bố mẹ quá kiểm soát con cái, muốn chi phối và bắt con cái phải theo đúng ý mình. Con rể tôi chính là như vậy.

Tôi hiểu rằng vì chỉ có 1 mình ông thông gia gà trống nuôi con nên ông ấy cũng có những cái phải quản lý con chặt hơn thế nhưng giữa quản lý và can thiệp quá mức nó là cái ranh giới mong manh lắm. Nhất là khi con cái nó lớn rồi, nó có gia đình riêng rồi thì phải để cho chúng nó có quyền tự chủ động của riêng mình chứ.
Chỉ vì rán cá không đánh vẩy, ông thông gia và con rể bắt taxi giữa đêm để trả con gái tôi về "nơi sản xuất"- Ảnh 1.

Ấy thế nhưng mà không, chuyện gì ông thông gia cũng can thiệp vào từng chút từng chút một. Thậm chí con gái tôi về đấy làm dâu cũng bị quản lý theo luôn, từ việc ăn mặc như thế nào đến cả những việc hệ trọng như làm ở công ty nào ông ấy cũng muốn chỉ đạo con dâu.

Bình thường con gái tôi đi làm về nấu cơm đã mệt lắm rồi. Hôm nào cũng 5h tan làm rồi đi chợ về đến nhà không kịp thay đồ đã phải lao ngay vào nấu nướng nhưng không vữa nào bừa ý bố chồng hết.

Bản thân con gái tôi đang làm quản lý khá nhiều nhân sự nên nó có tư duy logic về cách sắp xếp công việc rất tốt. Ví dụ như hôm nào nó về muộn thì sẽ nấu ăn đơn giản, không cầu kì để không mất quá nhiều thời gian chứ đi chợ xong về đến nhà là 6h tối rồi mà kho 1 nồi thịt bò thì không biết đến bao giờ mới được ăn!

Thế nhưng phải nhìn thẳng vào sự thật là con gái tôi rất vụng, nó vụng thối vụng nát ra. Tôi đã dạy nó rất nhiều chuyện bếp núc nhưng lần nào nó vào bếp là thảm họa lần đấy. Cũng không phải nó không ham học hỏi hay lười biếng gì đâu mà quả thật là nó không khéo tay, động vào đâu là hỏng đó.

Chuyện nó bị chê nấu nướng thì chắc chắn là không tránh khỏi, ông thông gia cũng gọi điện mấy lần nói chuyện này rồi và tôi cũng nói thẳng luôn là con dại cái mang, có gì mọi người cứ dạy dỗ cháu. Nói đến như vậy rồi mà cứ hễ không vừa lòng con dâu là ông thông gia bốc máy gọi điện cho vợ chồng tôi để mách tội ngay.

Điều đáng nói là bất kể vợ đúng hay sai thì con rể quý của tôi cũng không bao giờ bênh vợ, con bé luôn phải một mình một chiến tuyến trong cái căn nhà vốn dĩ không phải là nhà của nó. Ngay từ đầu con rể biết thừa vợ mình không giỏi bếp núc, lúc yêu đương thì chẳng thấy phàn nàn gì nhưng đến khi lấy về thì tự nhiên lại thấy vợ mình chẳng ra gì là sao?

Mà con bé nhà tôi nó có phải là không chịu khó thay đổi đâu, nó cũng lên mạng để học cách nấu nướng nhưng cũng phải cho nó thời gian để nó trau dồi kinh nghiệm chứ, ai mà tự nhiên giỏi ngay được? Đấy! Cũng vì lên mạng học hỏi nên mới dẫn đến cơ sự không ra đâu vào đâu hôm trước đấy!

Chả là nó lên mạng học thấy người ta rán cá để nguyên vảy cho nó giòn nên cũng bắt chước nhưng khổ nỗi làm không nổi nên con cá rán nguyên vẩy nhìn trông đến thảm hại. Ông thông gia về thấy thế ngồi nói nó không ra gì hết, nói suốt từ bữa cơm cho đến khi chuẩn bị lên giường đi ngủ. Lúc này con bé nó uất ức quá mới cãi lại 1 câu, thế là ông ấy đùng đùng bắt con trai dậy gọi taxi để trả vợ về nhà ngoại dạy dỗ lại.

Con rể quý hóa của tôi cũng chỉ đâu đánh đấy, gọi xe để trả vợ về nơi sản xuất ngay. Thế là nửa đêm, 2 người đàn ông “áp giải” 1 đứa con gái đi “xử tội”.

Tôi thấy con gái mắt đỏ hoe rồi nghe câu chuyện về con cá rán nguyên vảy đấy mà vừa tức vừa buồn cười. Tôi nói luôn với bố con nhà đấy là thôi trả con thì tôi xin, lần sau đừng có đến đòi đón về là được.

Thấy tôi không hùa theo bắt nạt con bé thì ông thông gia và thằng con rể mặt mày chưng hửng, tôi bảo ông nhà tiễn khách luôn! Cảm thấy không yêu thương được con bé thì tôi cũng chẳng việc gì phải cố gắng hàn gắn làm gì.