Tối hôm ấy, tôi mang về nhà mớ cá rô đồng tươi rói mẹ đẻ cho, lòng hân hoan nghĩ đến bữa cơm đầm ấm với canh cải nấu cá và cá chiên giòn. Nhưng niềm vui giản dị ấy chẳng kéo dài lâu. Người đàn ông tôi từng yêu say đắm, từng thề nguyện bên nhau “giàu nghèo không quan trọng”, giờ đây chỉ cần một câu nói đã khiến tim tôi thắt lại.
Ảnh minh họa.
Ngày trước, Lĩnh – chồng tôi – từng là mẫu người đàn ông lý tưởng. Anh luôn miệng khẳng định yêu tôi vì con người và tính cách, không màng gia cảnh. Nhưng sau khi cưới, chỉ vỏn vẹn bốn tháng, mọi lời hứa đó đã dần tan biến. Anh thường xuyên tỏ thái độ xem thường gia đình nhà vợ, khiến tôi không ít lần rơi nước mắt.
Gia đình tôi tuy nghèo, nhưng bố mẹ là những người lao động chân chính. Bố tôi năm nay đã ngoài 60, giờ làm bảo vệ cho một công ty nhỏ sau những năm tháng lao động cật lực để nuôi tôi khôn lớn. Mẹ tôi dù sức khỏe yếu nhưng vẫn gắn bó với đồng ruộng. Còn gia đình Lĩnh thì giàu có. Bố mẹ anh sở hữu một căn nhà khang trang ngay phố huyện, bố kinh doanh nội thất, mẹ làm hiệu trưởng. Chính họ đã tài trợ toàn bộ chi phí xây dựng căn nhà hai tầng mà tôi và Lĩnh đang sống.
Có lẽ vì thế mà Lĩnh luôn coi những gì tôi có được là “ân huệ” từ nhà chồng. Anh chẳng mấy khi về thăm bố mẹ vợ, thậm chí còn buông lời cay nghiệt khi tôi đề nghị mua chút hoa quả về khi mẹ tôi ốm: “Bên đó nghèo, không cần khách sáo làm gì.”
Mớ cá đồng và câu nói khiến tôi đau thắt lòng
Hôm qua, tôi được về sớm do công ty tổng vệ sinh. Tranh thủ ghé qua nhà mẹ đẻ, tôi bất ngờ được mẹ tặng mớ cá rô đồng bà vừa bắt ngoài ruộng. Mẹ còn gói thêm ít ốc vặn, bảo: “Mang về mà nấu ăn, chồng con thích cá rô mà, đúng không?”
Tôi vui vẻ mang về, háo hức chuẩn bị bữa tối. Nhưng khi Lĩnh về đến nhà, thái độ của anh ngay lập tức làm tôi lạnh người.
“Vợ mua cá rô à? Ngon đấy!” – Anh hỏi.
“Mẹ em cho đấy, hôm nay em ghé qua chút.” – Tôi mỉm cười đáp.
Vừa nghe xong, mặt anh tối sầm lại, miệng lầm bầm điều gì đó không rõ. Đến bữa ăn, tôi vừa dọn mâm thì anh đi thẳng vào tủ, lấy ra một chai rượu vang và đặt lên bàn. Hành động ấy khiến tôi ngỡ ngàng, nhưng lời nói sau đó còn đau đớn hơn.
“Chai rượu vang này giá cả chục triệu, bố mẹ anh mua cả tủ. Còn bố mẹ em, ngoài trứng với cá ra thì có gì khác không? Những thứ đó ra chợ vài phút là đầy rổ. Thế mới bảo em đúng là chuột sa chĩnh gạo mà.”
Tôi chết lặng. Hóa ra, anh không thấy vui vì bữa cơm giản dị tôi kỳ công chuẩn bị, mà lại dùng nó để so sánh, để khinh thường gia đình tôi.
Chưa dừng lại ở đó, anh tiếp tục: “Mà em hay về bên đó thế, đừng nói là còn mang tiền cho họ nhé!”
Giữa những tổn thương, tôi biết làm gì đây?
Tôi không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Đáp trả thì sợ hôn nhân thêm rạn nứt, bố mẹ chồng sẽ trách mắng. Nhưng nếu cứ im lặng, Lĩnh liệu có thay đổi, hay chỉ ngày càng xem thường gia đình tôi hơn?
Mớ cá rô đồng ấy, với tôi, là tình thương của mẹ, là sự đùm bọc giản dị mà quý giá. Nhưng với Lĩnh, đó chỉ là thứ quê mùa rẻ tiền, không đáng được trân trọng. Câu hỏi lớn nhất trong lòng tôi giờ đây là: Người đàn ông từng yêu tôi, từng nói “giàu nghèo không quan trọng” ấy, còn ở đâu?