Nhờ mẹ chồng đến trông con, bà ở nhà cả ngày nhưng không động tay việc gì, tôi đi làm 7h tối về tự vào bếp mà nấu cơm

 

Thật sự nhiều khi tôi nhìn sang nhà hàng xóm, thấy bà nội lên trông cháu mà còn giúp đỡ con cái việc nhà, tôi rất ngưỡng mộ. Giá như mẹ chồng tôi cũng được như thế!

hình ảnh

Ngày nào tôi đi làm về cũng tất bật cơm nước, không có lấy một phút nghỉ tay,

Tôi cưới được 1 năm thì sinh con. Lúc hết thời gian ở cư, bé nhà tôi cũng được 6 tháng, tôi phải quay lại công ty để làm việc. Vậy là đúng như dự tính. Mẹ chồng tôi sẽ lên chăm con giúp để tôi đi làm.

Trước đó khi có bầu, vợ chồng tôi cũng đã về quê nói chuyện với bà, tôi nói:

– Mẹ ơi, sắp tới con sinh cu Thóc, lúc con hết nghỉ thai sản thì mẹ trông nom cháu giúp con để con đi làm được không ạ?

– Được chứ con, con cứ yên tâm. Mẹ sẽ hỗ trợ 2 vợ chồng hết sức có thể

Nói thật, tình cảm giữa tôi và mẹ chồng trước đó luôn rất tốt. Bà là giáo viên về hưu, dù không phải kiểu người hiền lành thánh thiện nhưng là người rất hiểu biết, tôi vẫn tin rằng giữa tôi và mẹ không thể xảy ra những mâu thuẫn như hiện tại. Vậy nhưng, đúng là phải khi ở gần nhau mới có thể biết hết được về nhau mọi người ạ.

Mẹ dọn lên ở cùng chúng tôi được hơn 3 tháng rồi. Trong suốt 3 tháng qua, trộm vía cu Thóc nhà tôi rất quý mến bà. Con được bà huấn luyện giờ ăn, giờ ngủ nên tuy còn bé nhưng vào nếp ngoan ngoãn, đến giờ ăn là ăn, đến giờ ngủ là ngủ, ít khi quấy khóc làm phiền cả nhà.

Mẹ chồng tôi cũng là người phụ nữ khá ít nói. Như tôi thấy nhiều bà lên trông cháu thường xuyên giao lưu với nhau, sang nhà nhau chơi rồi cùng thể dục hoặc hát karaoke. Thế nhưng, mẹ chồng tôi khi gặp hàng xóm chỉ chào hỏi lịch sự, bà không kết thân với ai. Hàng ngày, 2 bà cháu ở nhà với nhau, bà thường tự chơi với cháu ở nhà (tôi xem camera thấy) hoặc cho cháu đi chơi ở khu vui chơi gần nhà chứ ít khi sang nhà hàng xóm chơi.

Lúc cháu ngủ, bà thường xem tivi hoặc đọc sách, hoặc tập thể dục trong nhà. Có nhiều lúc tôi thấy bà cũng không làm gì cả, chỉ nằm nghỉ ngơi, thư giãn.

Dù có nhiều thời gian rảnh như vậy nhưng điều đáng nói là bà không bao giờ đụng tay vào việc nhà nào hết. Từ dọn dẹp nhà cửa cho tới cắm cơm, rửa bát, lau bàn. Tất cả đều là một tay tôi làm hết, 7h tối tôi về đến nhà là bao nhiêu việc ập vào người, tôi không có một chút thời gian nào để nghỉ ngơi cả.

Lúc đầu, tôi không biết bà như vậy nên buổi tối tan làm về xong thì rất ung dung, tưởng bà ở nhà đã cơm nước cho rồi. Ai dè về đến nhà bếp núc vẫn nguội tanh, tôi lại tất tả đi chợ, nấu cơm cho cả nhà.

Có lần tôi phải họp đột xuất nên về muộn, tôi gọi điện nhờ bà cắm giúp nồi cơm thì bà đồng ý. 8h30 tôi về đến nhà, đúng là bà đã cắm cơm rồi nhưng không hề giúp đỡ tôi chuẩn bị một chút đồ ăn nào. Lúc tôi về bà vẫn ngồi chơi với cháu. Tôi có chút chạnh lòng nhưng cũng không dám nói gì, lại chạy đi mua ít đồ ăn sẵn về ăn cho qua bữa.

hình ảnh

Tôi  cũng rất chạnh lòng nhưng không dám nói ra, ảnh: dSD

Một hôm khác khi tôi về muộn, tôi biết bà chẳng giúp gì cho đâu nên mua tạm đồ về nấu cơm nhanh chóng. Trong bữa cơm, chồng tôi phàn nàn: ‘Dạo này em cho cả nhà ăn uống chán thế, mai nấu gì ngon ngon tí, đi làm cả ngày đã vất vả rồi, về nhìn mâm cơm mà nản’.

Lúc đó, tôi cũng tức mình phản ứng lại: ‘Anh đi làm, em cũng đi làm, em tranh thủ nấu được cơm đã là tốt rồi, đừng có đòi hỏi. Muốn ăn ngon tự về mà nấu’.

Mẹ chồng tôi chứng kiến tất cả nhưng bà chỉ im lặng, vừa ăn vừa cười với cháu, sau đó vào phòng đi ngủ.

Nói thật hôm đó tôi nói chồng nhưng cũng có ý trách mẹ chồng trong đó. Tại sao bà có thời gian mà lại không hỗ trợ vợ chồng tôi những việc như thế. Nhìn con cái đi làm vất vả không lẽ bà lại dửng dưng không thấy xót ruột sao. Tôi thấy bà nào lên trông cháu cũng phụ giúp việc nhà cho các con, chỉ có mẹ chồng tôi là tuyệt nhiên không bao giờ!

Có lần, tôi bảo chồng là thử góp ý với bà xem. Nhờ bà có thời gian thì phụ giúp vợ chồng tôi việc cắm cơm, nhặt rau thôi chứ tôi cũng không cần bà phải nấu nướng tươm tất. Chỉ vì tôi đi làm về muộn quá thôi chứ nếu tôi về sớm thì tôi cũng không cần bà làm. Vậy nhưng chồng tôi khất lần mãi không nói, anh bảo không muốn nói sợ bà buồn, bà bỏ về quê mất thì không ai trông con cho mà đi làm.

Đến hôm qua, tôi được về nhà sớm, vừa mở cửa ra thì thấy bà đang nói chuyện điện thoại (ở trong phòng) với ai đó. Bà nói:

– Tôi đi trông cháu chứ tôi không phải là ô sin. Việc nhà cửa chúng nó phải tự sắp xếp. Tôi già rồi, tôi giúp được đến đâu thì giúp, còn lại phải nghỉ ngơi để giữ sức khỏe cho mình.

Hóa ra, bà sợ vợ chồng tôi coi bà là ô sin nên mới không giúp việc nhà. Nghe đến đây tôi bỗng cảm thấy sao bà lại tuyệt tình đến vậy. Người trong nhà với nhau thì giúp đỡ nhau nếu có điều kiện. Chúng tôi cũng chỉ nhờ bà vài năm con bé chứ sau con lớn thì tôi cũng không cần nữa.