Tȏι ám ảпҺ cȃп пặпg ƌếп mức 15 пăm trờι kҺȏпg Ԁám ăп 1 Һạt cơm cҺỉ vì пҺữпg lờι lẽ cɑү пgҺιệt từ cҺíпҺ mẹ ƌẻ củɑ mìпҺ
Suốt 15 năm qua, tôi không hề ăn 1 hạt cơm nào.
Viết ra những dòng tâm sự này có lẽ nhiều người không tin, nhiều người cho rằng tôi nói quá lên nhưng sự thật là từ năm 15 tuổi – học lớp 9 đến nay đã 33 tuổi, tôi đã không động vào hầu hết các loại tinh bột, đặc biệt là cơm vì sợ tăng cân.
Thời điểm ấy phương tiện truyền thông không nhiều nên tôi chỉ biết đến 1 phương pháp giảm cân duy nhất là Lowcarb và cũng chỉ hiểu chung chung rằng hạn chế ăn cơm sẽ giảm được cân. Sau nhiều năm như vậy, dường như tâm lý hình thành 1 rào cản khiến tôi không hề động đũa vào bát cơm nào.
Và chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó…
Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi được ông bà nội nuôi nấng. Ông bà thương cháu thiệt thòi không có mẹ bên cạnh nên luôn cố gắng bù đắp cho tôi, yêu thương tôi vô điều kiện và luôn cung cấp những điều tốt nhất cho tôi, từ thức ăn ngon đến quần áo đẹp. Tôi chẳng thiếu bất kỳ thứ gì, thích gì ăn nấy, muốn gì được nấy nên từ khi nhỏ xíu tôi đã luôn là đứa trẻ có phần mũm mĩm, lớn lên thì là đứa thừa cân, chớm béo phì.
Đến lớp 9, tôi nặng tới 65kg và chỉ cao 1m50. Mỗi lần về nhà ngoại chơi, mẹ tôi lại không ngừng chỉ trích về ngoại hình của tôi. Những từ ngữ như “béo”, “xấu” được mẹ nhắc đi nhắc lại như một điệp khúc.
– Con này càng lớn càng như con lợn ấy nhỉ?
– Mẹ có thế đâu mà mày vừa béo vừa xấu đau xấu đớn thế con?
– Không giảm cân đi rồi không thằng nào nó rước đâu!
– Con gái lớn đùng mà không ý thức được mình to như con voi rồi à?
– Hà mã cũng không ăn nhiều như mày con ạ!
Mẹ thậm chí còn tránh né việc ngồi gần tôi chỉ vì mẹ không chịu nổi việc tôi đổ mồ hôi trong những ngày hè oi nóng. Ở cái tuổi đã biết xấu hổ và tự ti, tôi cảm thấy tốt nhất mình nên đào 1 cái hố chui xuống đấy chứ không nên tồn tại trên đời này mỗi lần nghe thấy mẹ trì chiết cân nặng của mình.
Thế rồi tôi bắt đầu hành trình giảm cân, trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã giảm được 20kg, từ 65kg xuống còn 45kg. Nghe có vẻ như là một câu chuyện khá tốt nhưng không, nó chẳng hề màu hồng chút nào. Tôi giảm cân bằng cách cực kỳ tiêu cực, giống như 1 cách để trả thù những lời lẽ cay nghiệt của mẹ. Tôi không hề ăn 1 hạt cơm nào và tất cả những thực phẩm chứa tinh bột tôi đều không động tới, lúc ấy tôi giảm cân rất nhanh nên với suy nghĩ đơn thuần của 1 đứa trẻ 15 tuổi thì tôi khẳng định việc nhịn ăn cơm là cách đúng đắn nhất để giảm cân. Vậy là tôi chỉ ăn rau, đậu phụ, vài miếng thịt nạc suốt nhiều năm trời, thậm chí Tết đến tôi cũng không ăn 1 miếng bánh chưng nào.
Mặc dù vóc dáng của tôi đã thay đổi, nhưng sức khỏe của tôi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tôi bắt đầu cảm nhận được mệt mỏi, suy nhược, nhưng tâm trí tôi cũng căng thẳng và dễ nổi nóng. Cứ thế việc học tập cũng đi xuống rất nhiều.
Mẹ có lẽ không bao giờ hiểu được rằng những từ ngữ tiêu cực mà bà nói ra không chỉ làm tổn thương tôi về mặt cảm xúc, mà còn để lại hậu quả lâu dài đối với sức khỏe thể chất cũng như tinh thần của tôi. Những ám ảnh này không biến mất ngay cả khi tôi trở thành mẹ. Sau hai lần sinh nở, tôi lại tăng cân đáng kể, và mỗi lần như vậy, tôi đều quay trở lại với chế độ giảm cân cực đoan. Nhiều năm trời, ác mộng của tôi là thấy mình đang ăn cơm…
Lần thứ 2 tôi giảm cân là khi sinh con đầu lòng, lúc này tôi tăng lên 80kg. Cũng chính vì giảm cân không khoa học nên việc tăng cân trở lại thường rất nhanh và nhiều. Lúc này tôi tiếp tục ép bản thân mình phải giảm thật nhanh, hậu quả là tôi mất sữa cho con khi em bé mới được 4 tháng tuổi.
Lần thứ 3 giảm cân là lúc tôi sinh bé thứ hai. Mọi chuyện diễn ra y như cũ, tôi ám ảnh cân nặng đến mức cố gắng hút sữa thật nhiều và ăn rất ít, chủ yếu là uống nước để không làm mất sữa. Hậu quả là khi bé nhà tôi 15 tháng, tôi gần như rơi vào tình trạng suy nhược cơ thể. Có thời điểm tôi chỉ nặng khoảng 37kg.
Điều đáng sợ là lúc nào tôi cũng thấy mình béo, kể cả khi cân nặng dưới mức tiêu chuẩn rất nhiều và tôi sinh ra cảm xúc bài xích việc ăn cơm. Ăn gì cũng được nhưng nhất quyết không động vào hạt cơm nào.
Đến thời điểm hiện tại tôi đã tìm được chế độ ăn uống cân bằng và có lợi cho sức khỏe hơn nhưng ám ảnh cân nặng thì vẫn tồn tại. Chỉ cần tăng 1 chút thôi là tôi đã lo lắng vô cùng.
Hạnh phúc và sự tự tin không nên phụ thuộc vào cân nặng hay hình thể, nhưng thật khó để thuyết phục một trái tim đã quá quen với việc bị tổn thương. Tôi chỉ hy vọng rằng có một ngày, tôi sẽ thực sự tìm được tự do, thoát khỏi những ám ảnh này, để trái tim tôi có thể bình yên, nhận ra rằng tôi xứng đáng có được hạnh phúc và yêu thương. Tôi muốn yêu bản thân mình dù ở bất kỳ phiên bản nào, chứ không phải lúc nào cũng sợ hãi cân nặng. Tôi có nên tìm bác sĩ tâm lý để vượt qua ám ảnh cân nặng của bản thân không?