Biết nhà vợ cho mảnh đất tiền tỷ, chồng liền yêu cầu vợ bán gấp với lý do nực cười nhưng khó từ chối

Tôi hiểu lý do chồng muốn bán đất nhưng vẫn rất phân vân. Tôi có nên mạnh dạn nói ra ý kiến của bản thân với chồng không?

Vợ chồng tôi đang sống ở nhà ngoại. Chồng tôi ở rể và chưa từng làm mất lòng bố mẹ vợ. Gia đình chồng thuộc dạng khó khăn, đất đai chật hẹp, nhà cửa xuống cấp. Vợ chồng anh trai sống cùng bố mẹ chồng nhưng không có việc làm ổn định nên việc mua đất, xây nhà mới là bất khả thi. Mỗi tháng, tôi còn phải biếu bố mẹ chồng vài triệu để ông bà chi tiêu ăn uống.

Tôi chưa bao giờ tính toán với nhà chồng. Mỗi tháng, tôi đều gửi biếu bố mẹ chồng vài triệu để ông bà trang trải sinh hoạt. Bố chồng bệnh, tôi bỏ tiền lo viện phí, thuốc men. Nhà chồng có 4 cái đám giỗ/năm, tôi là người chi 12-15 triệu để đặt bàn tiệc. Tết, tôi cũng mua bánh trái về cúng. Tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của một cô con dâu.

Chồng tôi rất thương bố mẹ. Điều này tôi nghĩ cũng bình thường. Con cái nào chẳng thương cha mẹ. Chỉ có điều, anh thiên vị bố mẹ chồng ra mặt. Anh từng giấu giếm đưa tiền riêng để đưa bố mẹ. Khi anh trai muốn mua xe, chồng tôi cũng chẳng ngần ngại đưa 20 triệu giúp đỡ. Tôi biết hết, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ, vì giữ hòa khí gia đình nên mới không nói ra.

Tuần trước, bố mẹ tôi gọi vợ chồng tôi ra trò chuyện. Ông bà dự định chia tài sản, bởi sang năm em trai tôi sẽ lấy vợ. Bố mẹ tôi lo rằng sống chung đại gia đình dễ sinh mâu thuẫn, nên muốn chia sớm để ai cũng có phần. Ông bà quyết định tặng vợ chồng tôi một mảnh đất mặt tiền rộng 100m², trị giá vài tỷ đồng. Thêm vào đó, nếu chúng tôi thiếu tiền xây nhà, bố mẹ cũng sẵn sàng hỗ trợ.

Biết chuyện này, chồng liền háo hức bảo tôi bán mảnh đất đó đi. Anh nói với số tiền 5 tỷ đó, chúng tôi thừa sức mua một mảnh đất ở quê và xây căn nhà khang trang. Anh muốn đón bố mẹ đến ở cùng cho thoải mái. Nhìn bố mẹ sống trong căn nhà chật chội, tối phải ngủ ở ngoài phòng khách mà lòng anh xót xa không chịu được.

Tôi sững sờ trước cách tính toán của chồng. Ý của chồng không phải không có lý, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận. Đây là tài sản bố mẹ tôi dành cho vợ chồng tôi – món quà từ sự chắt chiu cả đời của ông bà. Tôi không thể tùy tiện bán nó đi chỉ vì mong muốn của anh.

Hơn nữa, bố mẹ chồng sống với anh trai, trách nhiệm phụng dưỡng vốn thuộc về anh ấy. Sao bây giờ, gánh nặng đó lại đổ lên vai tôi? Tôi đã cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận dâu con, nhưng điều này vượt quá giới hạn của tôi.

Tôi chần chừ không quyết. Chồng liền bảo tôi không có lòng nhân hậu, không hiếu thuận với bố mẹ chồng. Nhìn ông bà sống khổ sở như vậy mà không biết thương. Anh còn bảo dù có xây nhà ở mảnh đất bố mẹ tôi cho, anh cũng không thích. Anh muốn tìm một nơi yên tĩnh, rộng rãi để ở cả đời.

Tôi hiểu chồng thương bố mẹ anh, nhưng tôi cũng có lý do để bảo vệ lý lẽ của mình. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ so đo hay tính toán với nhà chồng, nhưng việc bán cả mảnh đất nhà ngoại để lo cho nhà nội là điều tôi khó có thể thể chấp nhận. Tôi cũng không muốn sống chung với bố mẹ chồng vì người ta luôn bảo “xa thơm gần thối”, gia đình đang yên bình khéo đổ sóng gió mất.

Tôi có nên mạnh dạn từ chối ý định của chồng không?