Gιặt quầп áo cũ cҺo coп mặc Tết, tȏι ứɑ пước mắt kҺι mẹ ruột cҺất vấп một cȃu rồι ƌưɑ rɑ xấρ tιḕп 500 пgҺìп

Gιặt quầп áo cũ cҺo coп mặc Tết, tȏι ứɑ пước mắt kҺι mẹ ruột cҺất vấп một cȃu rồι ƌưɑ rɑ xấρ tιḕп 500 пgҺìп

Cầm xấp tiḕn 500 nghìn mẹ ᵭưa, tȏi khȏng kiḕm chḗ ᵭược cảm xúc mà òa khóc nức nở.

4 năm trước, tôi yêu say đắm một người đàn ông tên Vũ. Anh ta lớn hơn tôi 5 tuổi, là kỹ sư xây dựng, thường đi đây đó khắp nơi để làm công trình. 22 tuổi, mới tốt nghiệp đại học, tôi còn thiếu kinh nghiệm sống nhưng thừa sự ương ngạnh. Bố mẹ ngăn cản quyết liệt chuyện tình cảm, tôi lại càng lao vào như thiêu thân.

Tôi cãi lời bố mẹ, bỏ nhà, chuyển đến nhà trọ ở với Vũ. Chuyện gì đến cũng đến, tôi có bầu. Vừa biết tin, Vũ đã lấy lý do nhà có tang bà nội để từ chối việc tổ chức đám cưới. Tôi bảo không cần cưới, chỉ cần đăng ký kết hôn cho con tôi có bố, Vũ cũng không chấp nhận.

Bố tôi tìm đến tận nhà trọ để nói chuyện phải trái với Vũ. Lúc này, anh ta mới khai thật là mình đã có gia đình rồi. Anh ta không thể bỏ vợ để cưới tôi được. Tôi bị giáng một cú sốc nặng nề đến mức ngất xỉu. Hóa ra, tôi yêu lầm kẻ có gia đình suốt nửa năm mà không hay biết.

Khi bình tĩnh lại, tôi quyết định dứt khoát khỏi gã đàn ông tệ bạc đó, làm lại cuộc đời mình. Bố mẹ tôi buồn, trách con gái dại dột. Nhưng ông bà cũng không bỏ mặc tôi mà luôn che chở, đùm bọc. Chị gái lo cho tôi tiền khám thai, thuốc bổ. Tôi sinh con, bố mẹ thay phiên chăm sóc, lo lắng từng chút một.

Hiện tại, con tôi đã được 3 tuổi. Tôi làm ở khu công nghiệp nước ngoài, lương tháng khá cao nhưng áp lực nhiều. Nhờ nỗ lực không ngừng mà tôi xây được căn nhà nhỏ, 2 mẹ con sống thoải mái. Dù nợ nần nhưng có nhà riêng vẫn rất sung sướng.

Giặt quần áo cũ cho con mặc Tết, tôi ứa nước mắt khi mẹ ruột chất vấn một câu rồi đưa ra xấp tiền 500 nghìn - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Sự cố xảy ra vào tháng 6 năm nay, tôi thuộc diện bị sa thải vì nằm trong diện dôi dư nhân viên. Thất nghiệp, tôi phải bán hàng trước trường tiểu học để kiếm tiền trang trải cuộc sống và trả nợ. Đang sống dư dả, giờ tiền bạc phải thắt chặt tối đa. Tết, tôi cũng không có tiền để mua sắm đồ đạc cho con gái.

Hôm qua, tôi lục lại mấy cái váy cũ năm ngoái của con rồi đem ra giặt giũ. Tôi định năm nay cho con mặc lại váy cũ, tiết kiệm tiền để qua Tết trả nợ ngân hàng.

Mẹ tôi sang chơi, thấy tôi ngồi giặt đồ cũ của cháu thì đỏ hoe mắt. Bà chất vấn một câu: “Mấy năm trước, mày nói ngon quá mà. Nào là con yêu, sướng con hưởng, khổ con nhận. Đấy, giờ khổ cả đứa bé 3 tuổi, mày thấy hối hận chưa?”.

Tôi rơi nước mắt vì câu hỏi của mẹ. Mẹ hỏi đúng quá, sâu cay quá, tôi không thể trả lời được. 3 năm nay, Vũ không hề gọi điện, hỏi thăm đến con một câu nào. Anh ta cũng không gửi cho con một đồng. Mà tôi cũng không cần, tôi có thể tự nuôi con được.

Rồi mẹ đưa cho tôi một xấp 500 nghìn, bảo tôi cầm lấy mà tiêu Tết, mua sắm đồ đạc cho con. Đây là tiền mẹ và chị dâu nuôi heo đất từ tháng 6 (khi tôi thất nghiệp) đến nay để cho tôi vào dịp cuối năm. Bà chắc chắn thế nào tôi cũng rơi vào cảnh túng thiếu như thế này.

Cầm tiền, tôi òa khóc nức nở vì xấu hổ và nhục nhã. Vì lỗi lầm và sự ương ngạnh của mình mà tôi làm khổ cả bố mẹ, anh chị lẫn con gái của mình.