Thương cô gái mang th;ai không nơi nương tựa, ông lão đưa về nhà mình và bất ngờ được đổi đời…
Đêm ấy, trời mưa tầm tã. Ông Lâm – một lão nông già sống một mình trong căn nhà gỗ nhỏ ven làng – vừa đi chợ về thì bắt gặp một cô gái trẻ ngồi thu lu dưới mái hiên nhà thờ bỏ hoang. Cô ôm bụng, người run lên bần bật vì lạnh. Nhìn kỹ, ông thấy bụng cô nhô cao – cô đang mang thai.
Ông ngập ngừng, nhưng rồi lòng trắc ẩn thắng thế. Ông tiến lại gần, cất giọng khàn khàn:
– Cô gái, cô không có chỗ về sao?
Cô gái ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông. Một giọt nước mắt lăn dài. Cô cố gắng lắc đầu nhưng dường như không còn sức để nói. Ông Lâm thở dài, cởi chiếc áo khoác cũ trùm lên người cô, rồi đỡ cô đứng dậy.
– Thôi nào, theo tôi về nhà.
Cô gái tên Hoa, mới hai mươi tuổi. Vì một lần tin lầm người, cô bị người yêu bỏ rơi khi biết cô mang thai. Gia đình nghiêm khắc, không chấp nhận một đứa con gái chửa hoang, nên cô bị đuổi khỏi nhà. Không nơi nương tựa, cô lang thang khắp nơi, sống nhờ vào những đồng bạc lẻ từ lòng thương của người qua đường.
Nghe xong câu chuyện, ông Lâm thở dài. Ông nhớ về quá khứ của mình—ngày xưa, ông cũng từng có một đứa con gái nhưng vì hiểu lầm, nó đã bỏ nhà đi biệt xứ. Đến giờ, ông vẫn không có tin tức gì về nó.
Nhìn Hoa, ông thấy thấp thoáng hình bóng đứa con gái ngày nào.
– Thôi thì cứ ở đây, đến khi sinh xong rồi tính tiếp. – Ông nói mà lòng trĩu nặng.
Hoa ở lại nhà ông Lâm. Cô dần quen với cuộc sống thôn quê, buổi sáng ra vườn hái rau, buổi chiều giúp ông nấu bữa cơm giản dị. Ông Lâm dạy cô cách trồng rau, chăn gà. Hai con người xa lạ, một già một trẻ, bỗng trở thành gia đình của nhau.
Dân làng lúc đầu còn dị nghị, nhưng sau khi thấy Hoa chăm chỉ, lễ phép, họ dần mở lòng. Một bà cụ hàng xóm thương cảm, còn mang cho cô mấy bộ quần áo cũ.
Thời gian trôi qua, Hoa sinh một bé trai kháu khỉnh. Ông Lâm đặt tên nó là “Bình An” – bởi đứa bé này chính là tia sáng nhỏ bé đem lại sự bình yên cho cuộc đời ông.
Một ngày nọ, khi Hoa đang dọn dẹp sân, một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cổng. Một người phụ nữ trung niên bước xuống, khuôn mặt lộ rõ sự ngạc nhiên khi thấy Hoa.
– Hoa… con thật sao?
Hoa sững sờ. Đó chính là mẹ cô! Sau bao ngày xa cách, cuối cùng bà cũng tìm đến tận đây. Bà nghẹn ngào kể rằng, sau khi Hoa bỏ đi, gia đình vô cùng hối hận, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy. Mãi gần đây, họ mới lần ra manh mối từ một người dân trong làng.
Nhìn thấy mẹ, Hoa bật khóc nức nở. Bà ôm lấy đứa cháu ngoại vào lòng, nước mắt giàn giụa.
Gia đình Hoa quyết định đón cô và bé Bình An về thành phố. Nhưng Hoa chần chừ, nhìn sang ông Lâm. Cô không thể rời đi, bỏ lại người đàn ông già nua này.
Sau khi Hoa rời khỏi nhà, mẹ cô – bà Liên – sống trong dằn vặt và ân hận. Lúc đầu, bà giận con gái vì làm gia đình mất mặt, nhưng khi những cơn giận qua đi, chỉ còn lại nỗi lo lắng khôn nguôi. Hoa một thân một mình, lại đang mang thai, liệu con bé có sống sót được ngoài kia không?
Bà Liên đã nhiều lần lặng lẽ đi tìm con. Bà đến những nhà trọ rẻ tiền, hỏi thăm ở các quán ăn ven đường, thậm chí từng lang thang ở những khu chợ đêm, mong thấy bóng dáng con gái. Nhưng lần nào cũng thất vọng.
Có những đêm bà ngồi trước bàn thờ tổ tiên, nước mắt rơi lã chã. Bà cầu xin chỉ cần con gái mình bình an, bà sẵn sàng làm mọi cách để bù đắp.
Mãi đến gần đây, một người bạn cũ ở làng quê gọi điện cho bà, nói rằng có một cô gái trẻ mang thai sống ở nhà ông Lâm. Ngay khi nghe tin, bà Liên lập tức lên đường, mang theo niềm hy vọng mong manh… và cuối cùng, bà đã tìm thấy con mình.
Thấy vậy, mẹ Hoa xúc động nói:
– Bác đã cưu mang con gái tôi, chúng tôi không bao giờ quên ơn này. Bác có muốn về thành phố với chúng tôi không?
Ông Lâm cười hiền:
– Tôi già rồi, quen với đồng ruộng. Nhưng nếu thỉnh thoảng hai mẹ con về thăm là tôi mừng lắm rồi.
Gia đình Hoa không ép, nhưng họ quyết định báo đáp ông theo một cách khác: giúp ông sửa lại căn nhà, gửi tiền để ông có cuộc sống đầy đủ hơn.
Những ngày sau đó, cuộc sống của ông Lâm không còn cô đơn nữa. Hoa thường xuyên về thăm, đưa bé Bình An về chơi. Ông Lâm cũng trở thành “ông ngoại” bất đắc dĩ của cậu bé, tận hưởng những ngày tháng tuổi già đầy ấm áp.
Cuộc gặp gỡ giữa một ông lão cô đơn và một cô gái lầm lỡ tưởng chừng chỉ là tình cờ, nhưng hóa ra lại là một duyên phận đẹp đẽ, thay đổi cuộc đời cả hai mãi mãi.