Chiếc chuyên cơ hạng thương gia yên ắng trong ánh đèn dịu nhẹ. Tỷ phú Lâm Hạo bước lên máy bay, thong thả đi về phía ghế của mình. Khi anh chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một hàng ghế gần cửa sổ. Người phụ nữ ấy… Linh.
Chiếc chuyên cơ hạng thương gia yên ắng trong ánh đèn dịu nhẹ. Tỷ phú Lâm Hạo bước lên máy bay, thong thả đi về phía ghế của mình. Khi anh chuẩn bị ngồi xuống, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một hàng ghế gần cửa sổ.
Người phụ nữ ấy… Linh.
Trái tim anh như ngừng đập trong giây lát. Người con gái anh từng yêu, người đã rời xa anh không một lời từ biệt ba năm trước. Và ngay bên cạnh cô, hai bé trai song sinh đang tíu tít chơi với nhau. Hai đứa trẻ có gương mặt giống anh đến kỳ lạ.
Lâm Hạo nắm chặt tay, không thể kìm được bước chân. Anh tiến đến trước mặt cô.
— “Linh.”
Cô giật mình ngước lên, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ hoảng hốt.
— “Hạo… sao anh lại ở đây?”
— “Anh mới là người nên hỏi em câu đó. Em đi đâu suốt ba năm qua? Và… hai đứa bé này…”
Linh lập tức ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng, như thể muốn bảo vệ chúng khỏi anh.
— “Đây không phải chuyện của anh.”
Câu nói như một lưỡi dao lạnh lùng cắt vào lòng anh. Lâm Hạo cười nhạt, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mọi lời nói dối.
— “Chúng là con anh, đúng không?”
Linh mím môi, ánh mắt cô lộ rõ sự giằng xé. Nhưng trước khi cô kịp đáp lời, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.
— “Linh, có chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông cao lớn bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. Anh ta nhìn Lâm Hạo, rồi nhìn hai đứa trẻ, ánh mắt không hề bối rối mà đầy tự tin.
Lâm Hạo cảm thấy từng hơi thở của mình trở nên nặng nề. Người đàn ông ấy, với vẻ ngoài phong độ và ánh mắt đầy quyền uy, rõ ràng không phải một người bình thường.
Linh khẽ ngước nhìn anh ta, giọng dịu dàng:
— “Không có gì đâu anh. Chỉ là… một người quen cũ.”
Một người quen cũ?
Lâm Hạo bật cười, nhưng trong lòng đau nhói. Cô từng là tất cả của anh, giờ lại coi anh là một người quen cũ. Và người đàn ông này… Anh ta là ai?
— “Em chưa trả lời câu hỏi của anh, Linh.” – Lâm Hạo nhìn thẳng vào mắt cô – “Hai đứa bé này, rốt cuộc là con của ai?”
Người đàn ông bên cạnh cô đặt tay lên vai cô trấn an, rồi quay sang Lâm Hạo, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý.
— “Tôi nghĩ điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là chúng là con của tôi.”
Tim Lâm Hạo như bị bóp nghẹt. Anh siết chặt nắm đấm, nhưng đôi mắt của hai đứa bé – quá giống anh – cứ như một sự khẳng định không thể chối cãi.
— “Linh…” – Giọng anh khàn đi – “Em yêu anh ta sao?”
Linh cúi đầu, bàn tay cô siết chặt lấy tay hai đứa trẻ. Một khoảng lặng kéo dài. Cuối cùng, cô ngước lên, đôi mắt ngấn nước nhưng kiên định.
— “Phải. Anh ấy là gia đình của em bây giờ.”
Mọi thứ như sụp đổ.
Lâm Hạo cảm thấy lạnh buốt từ trong tim. Anh nhìn người đàn ông kia, nhìn Linh, nhìn hai đứa trẻ – những đứa con mà có lẽ anh đã đánh mất.
Máy bay cất cánh. Bên ngoài, bầu trời đen thẫm, như chính lòng anh lúc này.
Anh quay lưng, bước đi. Không nhìn lại.
Cô đã chọn, và lần này, anh không còn lý do để giữ cô lại nữa.
Lâm Hạo trở về ghế ngồi của mình, tâm trí hỗn loạn. Đôi tay anh siết chặt, móng tay bấm vào da nhưng anh không hề cảm thấy đau. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là ánh mắt của Linh, ánh mắt của hai đứa trẻ, và câu nói lạnh lùng ấy:
“Anh ấy là gia đình của em bây giờ.”
Cô đã thật sự quên anh? Hay đó chỉ là lời nói dối để bảo vệ điều gì đó?
Anh nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân bình tĩnh, nhưng rồi một giọng nói nhỏ vang lên.
— “Chú ơi, sao chú nhìn giống con vậy?”
Lâm Hạo giật mình mở mắt. Một trong hai bé trai đang đứng ngay cạnh ghế anh, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh chăm chú.
Anh thoáng sững sờ. Nhìn gần thế này, thằng bé giống anh đến mức không thể phủ nhận.
— “Bảo Nam! Con chạy lung tung làm gì thế?”
Giọng Linh vang lên hoảng hốt. Cô vội vã chạy tới, kéo con trai về phía mình.
Lâm Hạo giữ ánh mắt mình trên đứa trẻ, rồi chậm rãi nhìn sang cô.
— “Em thực sự định giấu anh cả đời sao?”
Linh siết chặt tay con trai, đôi môi run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
— “Chuyện này… đã không còn liên quan đến anh nữa, Hạo. Anh nên quên đi.”
— “Anh có thể quên em.” – Giọng anh trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh – “Nhưng anh không thể quên con mình.”
Cả hai nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Bất ngờ, người đàn ông kia lại xuất hiện, lần này là với một nụ cười đầy ẩn ý.
— “Linh, em đưa con về chỗ đi. Để anh nói chuyện với cậu ấy.”
Linh chần chừ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, nắm tay đứa trẻ bước đi.
Bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông. Một cuộc chiến ngầm bắt đầu.
— “Anh là ai?” – Lâm Hạo hỏi thẳng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu đối phương.
Người đàn ông đối diện khẽ cười, chìa tay ra đầy tự tin.
— “Lê Dương. Chồng của Linh.”
Hai chữ “chồng của Linh” như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Lâm Hạo. Nhưng anh không bắt tay, chỉ siết chặt nắm đấm, đôi mắt tối sầm.
— “Anh nghĩ anh có thể thay thế tôi sao?”
Lê Dương nhún vai, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
— “Tôi không cần thay thế ai cả. Bởi vì tôi là người đã ở bên cô ấy khi anh không còn ở đó nữa.”
Lâm Hạo cười nhạt, nhưng ánh mắt anh đầy nguy hiểm.
— “Vậy nếu tôi muốn đòi lại những gì thuộc về mình thì sao?”
Lê Dương im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói:
— “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem, ai mới là người Linh thật sự cần.”
Ba năm trước, Linh đứng dưới cơn mưa tầm tã, đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt.
— “Anh thực sự chọn công ty thay vì em sao?”
Lâm Hạo đứng đó, im lặng. Anh không biết phải nói gì.
Những ngày tháng đó, anh đang ở giai đoạn quan trọng nhất của sự nghiệp. Công ty của anh đứng trước nguy cơ sụp đổ sau một thương vụ thất bại, và anh đã phải vùi đầu vào công việc, không còn thời gian dành cho Linh.
Những lần hẹn bị hủy, những cuộc gọi không kịp bắt máy, những tin nhắn Linh gửi mà anh chỉ kịp đọc rồi bỏ quên.
Cô đã kiên nhẫn chờ đợi, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi.
— “Chúng ta đã từng mơ về một gia đình, một tương lai cùng nhau. Nhưng em đã quá ngốc khi tin rằng tình yêu có thể giữ chân anh.”
Linh cười nhạt, nhưng nước mắt cô rơi hòa vào mưa.
Lâm Hạo muốn đưa tay lau đi giọt nước mắt ấy, nhưng rồi anh lại rút tay về.
Anh không thể nói với cô rằng anh yêu cô nhiều đến mức nào. Vì anh biết, nếu bây giờ anh giữ cô lại, anh sẽ không thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc khi bản thân anh còn đang chìm trong khủng hoảng.
Và thế là anh để cô đi.
Linh quay lưng, từng bước từng bước rời xa anh, mang theo cả trái tim của anh mà cô không hề hay biết.
Vài tuần sau, anh nghe tin cô đã ra nước ngoài. Không một lời nhắn, không một lời tạm biệt.
Anh đã tự nhủ rằng đó là lựa chọn tốt nhất. Nhưng ba năm sau, khi nhìn thấy cô trên chuyến bay định mệnh đó, với hai đứa trẻ giống hệt anh, anh mới nhận ra—
Anh đã sai…