Bị nhà chồng đuổi khỏi nhà vì đòi ra ở riêng, cô buộc phải nói ra b;í m;ật khiến chồng r/ợ/n người…

Bị nhà chồng đuổi khỏi nhà vì đòi ra ở riêng, cô buộc phải nói ra b;í m;ật khiến chồng r/ợ/n người…

 

Hạnh và Minh kết hôn sau ba năm yêu nhau. Minh là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả, còn Hạnh xuất thân từ một vùng quê nghèo. Ngay từ khi về làm dâu, cô đã phải đối mặt với sự kiểm soát chặt chẽ của mẹ chồng. Bà luôn yêu cầu cô làm hết việc nhà, chăm sóc cả gia đình, thậm chí không cho cô đi làm, chỉ muốn cô quanh quẩn trong căn nhà ba tầng rộng lớn.

Ban đầu, Hạnh nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng ngày qua ngày, sự căng thẳng càng gia tăng. Cô không có không gian riêng, không được tự quyết định bất cứ điều gì, kể cả chuyện nhỏ nhặt nhất. Mỗi lần cô đề cập đến việc ra ở riêng, mẹ chồng đều gạt phăng đi, còn Minh lại chỉ biết cười trừ, không dám cãi lại mẹ.

Đỉnh điểm là một buổi tối khi cả gia đình ngồi ăn cơm, Hạnh thẳng thắn nói với Minh:

Em không thể sống như thế này mãi được. Chúng ta ra ở riêng đi!

Không ngờ lời nói đó khiến cả nhà chồng phẫn nộ. Mẹ chồng đập mạnh đôi đũa xuống bàn:

Cô là loại con dâu gì mà đòi tách ra? Cô coi thường gia đình này à?

Bố chồng cũng lạnh lùng lên tiếng

Nếu cô không muốn ở đây thì đi luôn đi! Nhà này không chứa chấp người bất hiếu!

Minh bị kẹp giữa hai bên, chỉ cúi đầu im lặng. Nhìn chồng không dám đứng về phía mình, Hạnh cười cay đắng. Cô đứng dậy, lấy điện thoại ra và bật ghi âm một đoạn clip. Giọng nói trong clip vang lên khiến Minh tái mặt:

“Minh à, anh nghĩ mẹ anh thực sự yêu thương anh sao? Anh có biết không, chính bà ấy là người giấu anh chuyện này suốt bao năm qua. Ngày trước, khi bố anh ngoại tình và muốn ly hôn, mẹ anh đã tìm cách che đậy mọi thứ, còn vu oan cho người phụ nữ kia. Thậm chí, anh có một người anh trai cùng cha khác mẹ, nhưng bà ấy đã làm mọi cách để anh không bao giờ biết được sự tồn tại của anh ấy.”

 

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Minh run rẩy cầm điện thoại, giọng nói trong clip là của chính mẹ anh – lời bà thú nhận với một người bạn thân mà Hạnh vô tình nghe được.

Mẹ chồng Hạnh biến sắc, liên tục phủ nhận:

Cô… Cô bịa đặt! Làm gì có chuyện đó!

Minh nhìn mẹ với ánh mắt đầy tổn thương:

Mẹ… chuyện này là thật sao?

Không đợi ai trả lời, anh vội vàng rời khỏi bàn ăn, lên phòng đóng cửa lại. Hạnh cũng không cần nghe thêm gì nữa. Cô quay người, kéo vali ra khỏi căn nhà đó mà không hề hối tiếc.

Vài ngày sau, Minh tìm đến cô, đôi mắt trũng sâu sau những đêm dài suy nghĩ. Anh nắm tay cô, giọng khàn khàn:

Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em. Mình ra ở riêng đi, anh không thể sống trong ngôi nhà đó nữa…

Hạnh lặng người. Cô đã từng mong chờ câu nói này từ lâu, nhưng giờ đây, liệu có còn ý nghĩa gì nữa không?

Minh kiên nhẫn chờ câu trả lời của Hạnh, nhưng cô chỉ im lặng nhìn ra xa. Cô đã từng yêu Minh rất nhiều, đã từng hy vọng có một gia đình hạnh phúc bên anh, nhưng những gì xảy ra khiến cô nhận ra rằng đôi khi tình yêu thôi là chưa đủ.

Anh có chắc là muốn rời khỏi gia đình mình không? – Hạnh nhẹ giọng hỏi, nhưng trong ánh mắt cô có chút nghi ngờ.

Minh siết chặt tay cô:

Anh đã suy nghĩ rất kỹ. Cả đời này, anh không muốn tiếp tục bị kiểm soát, càng không muốn mất em. Hạnh, hãy cho anh một cơ hội.

Hạnh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy vừa chua xót vừa nhẹ nhõm:

Minh, em đã đưa ra quyết định rồi. Em sẽ đi, nhưng một mình.

Minh sững sờ, không tin vào tai mình:

Em nói gì vậy? Chẳng phải em luôn muốn ra ở riêng sao?

Hạnh gật đầu:

Đúng, em muốn ra ở riêng, nhưng không phải với một người không dám bảo vệ em ngay từ đầu. Lúc em cần anh nhất, anh đã không đứng về phía em. Giờ đây, anh nói sẽ thay đổi, nhưng liệu em có còn đủ niềm tin để đợi anh hay không?

Minh lặng người, không thể thốt lên lời nào. Anh hiểu rằng, sự do dự của mình đã khiến anh đánh mất người con gái anh yêu nhất.

Hạnh bước đi, mang theo tất cả những tổn thương nhưng cũng nhẹ lòng vì đã đưa ra lựa chọn đúng đắn cho cuộc đời mình. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, lần này, cô đã được tự do.