Thương cô gái ướt mưa, anh công nhân mở cửa cho cô gái ngủ nhờ một đêm, sáng ra anh s/ững s/ờ khi thấy …

Thương cô gái ướt mưa, anh công nhân mở cửa cho cô gái ngủ nhờ một đêm, sáng ra anh s/ững s/ờ khi thấy …

 

Trời đổ mưa từ đầu chiều, những cơn mưa mùa xuân không ào ạt mà dai dẳng, rả rích như tiếng nhạc nền cho một ngày buồn lặng lẽ. Trong căn nhà gỗ nhỏ nằm ven rừng, Hoàng vừa pha cho mình một cốc cacao nóng, vừa kéo rèm lên nhìn ra ngoài.

Anh thích mưa, nhưng là thứ mưa từ trong trí nhớ – khi còn bé, mẹ thường đắp chăn cho anh rồi kể chuyện cổ tích vào những ngày mưa. Giờ đây, cũng là mưa, cũng là căn nhà gỗ ấy – nhưng chỉ còn một mình anh.

Cuộc sống nơi đây yên tĩnh, có phần cô đơn, nhưng Hoàng thấy vậy lại dễ thở hơn giữa phố xá đông người. Anh là một lập trình viên làm việc từ xa, không có nhu cầu giao tiếp nhiều, ngoài vài lần gọi video với đồng nghiệp. Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh ấy bị phá vỡ một cách bất ngờ.

Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hoàng ngạc nhiên. Anh hiếm khi có khách. Gần như không ai đi ngang qua vùng này, trừ bác đưa thư vào sáng thứ Hai.

Khi mở cửa, anh thoáng sững người. Trước mặt là một cô gái trẻ, khoảng ngoài hai mươi. Tóc cô ướt sũng, nước mưa còn nhỏ từng giọt trên vai áo sơ mi trắng đã trở nên gần như trong suốt. Cô ôm chặt một chiếc túi vải, mặt tái đi vì lạnh.

– “Em… xin lỗi… có thể cho em trú nhờ một chút không ạ? Xe em chết máy, không có sóng gọi cứu hộ…” – cô nói, giọng nhỏ xíu, như sợ làm phiền.

Hoàng không nói gì, chỉ gật đầu và bước lùi vào trong. Anh lấy một chiếc khăn và chiếc áo len đưa cho cô, rồi lặng lẽ đun nước sôi.

Sau khi thay đồ và sấy tóc, cô ngồi đối diện anh, đôi tay ôm cốc trà gừng nóng. Ánh mắt vẫn còn vương nét cảnh giác, nhưng không che giấu được vẻ mệt mỏi.

– “Cảm ơn anh… Em tên là Linh.”

– “Anh là Hoàng.”

Cả hai cười nhẹ, một cách lịch sự và ngượng ngùng.

Hoàng không hỏi quá nhiều. Linh cũng không kể gì thêm, ngoài chuyện cô đang trên đường lên Đà Lạt thì xe hỏng giữa đèo. Chẳng ai chuẩn bị cho một đêm trú nhờ bất ngờ như thế, nhưng mọi thứ trôi qua một cách… dễ chịu đến lạ.

Cô giúp anh rửa chén sau bữa tối đơn giản, rồi hai người ngồi nghe mưa bên lò sưởi. Câu chuyện dần trở nên thoải mái hơn – về mèo, về sách, về những ước mơ dang dở.

– “Anh ở đây một mình à?”

– “Ừ. Quen rồi.”

– “Có bao giờ… thấy cô đơn không?”

Hoàng ngẫm nghĩ, rồi đáp:

– “Có. Nhưng đôi khi cô đơn cũng là một cách để hồi phục.”

Linh không nói gì, chỉ nhìn anh một lát thật lâu.

Khi đồng hồ chỉ gần nửa đêm, Linh quay lại phòng khách nơi Hoàng đang gập laptop lại.

– “Em… có thể nhờ anh một chuyện hơi kỳ lạ không?”

Hoàng ngẩng lên, ngạc nhiên.

– “Ừ, em nói đi.”

– “Đêm nay… em sợ ngủ một mình. Có thể… anh ở lại trong phòng em một lúc được không? Không làm gì cả đâu… chỉ là… sự hiện diện của người khác khiến em yên tâm hơn.”

Hoàng thoáng ngỡ ngàng. Nhưng ánh mắt cô rất thành thật. Không có vẻ gì là trêu đùa hay lả lơi. Chỉ là… một lời đề nghị xuất phát từ cảm giác không an toàn.

Anh gật đầu.

Đêm đó, Hoàng ngồi dựa vào ghế gần cửa sổ phòng khách, trong khi Linh nằm trên chiếc nệm nhỏ anh trải tạm. Đèn ngủ mờ nhòe soi gương mặt cô – bình yên, nhưng vẫn còn phảng phất nỗi buồn.

– “Cảm ơn anh. Chắc em là người lạ đầu tiên dám xin ở nhờ giữa đêm mà không bị mắng…” – cô thì thầm, mắt nhắm hờ.

– “Không đâu. Có khi… anh phải cảm ơn em đã mang tiếng người đến cho căn nhà này.”

Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều. Nhưng trong lòng Hoàng, lần đầu tiên sau nhiều năm, không còn cảm thấy trống rỗng

Sáng hôm sau, trời tạnh mưa. Linh vẫn chưa gọi được cứu hộ, nên cô xin ở lại thêm một ngày. Rồi thành hai ngày. Rồi… chẳng biết từ lúc nào, họ bắt đầu sống chậm bên nhau như thể quen từ lâu lắm.

Cô giúp anh dọn dẹp, trồng thêm vài luống hoa nhỏ bên hiên. Anh dạy cô lập trình cơ bản. Cô kể chuyện về những chuyến đi, những lần thất tình, những ước mơ được mở quán cà phê có kệ sách nhỏ.

– “Nếu có một nơi như vậy, chắc em sẽ gọi là Quán Gió,” cô nói, “vì ai ghé qua cũng giống như cơn gió, nhẹ nhàng rồi rời đi.”

Hoàng bật cười:

– “Anh thì lại mong em là cơn gió không đi đâu nữa.”

Linh đỏ mặt, quay đi. Nhưng má cô ửng hồng rất rõ.

Rồi xe cô cũng được sửa. Chiếc xe kéo đến tận đầu đường, và Linh gói ghém đồ đạc – chỉ là cái túi vải nhỏ với vài bộ đồ.

Hoàng đứng tiễn cô dưới hiên, tay đút túi áo, mắt không nhìn thẳng.

– “Vậy… em đi thật à?”

– “Ừ. Em còn việc phải làm. Còn phải đi tiếp.”

Cô bước lên xe, nhưng rồi đột ngột quay lại, rút trong túi ra một tờ giấy nhỏ gấp làm tư.

– “Anh đừng mở ngay nhé. Mở khi em đi rồi ấy. Coi như… một chút gió em để lại.”

Rồi cô mỉm cười – nụ cười khiến Hoàng thấy tim mình đập lệch một nhịp.

Khi xe khuất hẳn, Hoàng mới mở tờ giấy.

Chữ viết tay nghiêng nghiêng:

“Cảm ơn anh đã cho em một đêm bình yên, và nhiều ngày ấm áp.
Nếu một ngày nào đó anh nhớ em – hãy lên Đà Lạt, tìm ‘Quán Gió’.
Em sẽ đợi.
– Linh”