Có một anh thanh niên, lúc nào cũng than vãn số phận của mình không tốt, không thể nào trở nên giàu có được.
Một ngày có một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của chàng trai bèn cất tiếng hỏi:
– Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
Chàng trai ngước mắt lên nhìn ông già, buồn bã nói:
– Cháu không thể nào hiểu được, cháu làm việc vất vả như thế mà vẫn nghèo?
– Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ. Ông lão nhìn chàng trai đáp.
– Chưa ai bảo với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo mà! Anh ta ngạc nhiên.
Ảnh minh họa
Ông lão nhìn chàng trai không quen biết một cách trìu mến, nhẹ nhàng hỏi:
– Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?
– Không ạ. Chàng trai đáp dứt khoát.
– Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu có làm không?
– Không bao giờ.
– Vậy, ta lại muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu với giá 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?
– Cũng không được. Chàng trai nọ bắt đầu cảm thấy ông lão thật khó hiểu.
– Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng, để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn, cháu thích vậy chứ?
– Đương nhiên là cháu không thích rồi.
– Thế cháu muốn giàu có phải không, ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào? Nói xong, ông lão móm mém cười.
Lúc này, chàng trai mới hiểu hết ý nghĩa những câu hỏi của ông lão. Anh ta ngẩng đầu, tiến về phía ông, mỉm cười và nói:
– Cháu cám ơn ông, cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có!