Vợ chồng tôi cuối cùng cũng ly hôn vì không thể tìm được tiếng nói chung. Nhưng vừa bước ra khỏi tòa, tôi đã ân hận.
Tôi lấy chồng 8 năm, có một cô con gái xinh đẹp. Những tưởng cuộc hôn nhân sẽ mãi hạnh phúc vui vẻ như ngày đầu, nhưng sự việc lại thay đổi khi chồng được công ty cử đi công tác nước ngoài 3 năm. Dù không muốn xa chồng nhưng vì sự nghiệp của anh, tôi phải cố gắng.
Một mình ở nhà chăm con vất vả, tôi càng khát khao có chồng ở bên cạnh. Lúc nào anh cũng gọi điện động viên, nói tôi cố gắng kiên trì đợi ngày anh về. Mỗi tháng, chồng đều gửi tiền về để phụ tôi chi phí sinh hoạt.
Ba năm bố xa nhà, con gái không được gặp bố nên tình cảm cũng xa cách. Tôi cũng dần cảm thấy vợ chồng không còn như trước.
Những cuộc điện thoại thưa dần. Tôi nhận ra cuộc sống một mẹ, một con khá thoải mái. Hai mẹ con có thể thỏa thích đi chơi, không phải lo ăn uống. Thấy bạn bè đi làm vội về nhà cơm nước cho chồng, tôi lại cho rằng mình có chút may mắn. Hai mẹ con chở nhau đi ăn, đi cà phê phố phường.
Rồi cũng đến ngày chồng tôi trở về. Như bao người vợ khác, tôi ra sân bay đón anh nhưng trong lòng lại thấy bình thường, không quá vui vẻ. Tôi tự động viên mình, có lẽ xa nhau lâu ngày nên tình cảm phai phạt. Khi anh ấy về, bố con quấn quýt, vợ chồng gần nhau thì mọi thứ sẽ khác.
Nhưng từ ngày chồng về, cuộc sống của tôi đảo lộn. Ngày đi làm, tối về, tôi vội vàng vào bếp nấu nướng cho chồng. Ăn xong, mâm bát chồng chất, tôi lại phải đi dọn dẹp. Có những hôm tôi thích ra ngoài hàng ăn, chồng lại yêu cầu nấu ăn ở nhà làm tôi tức điên nhưng không dám nói.
Tôi thường đi tập yoga, đi đánh cầu lông hay cà phê với bạn bè mỗi tuần vài lần. Từ khi chồng về, tôi không muốn gác lại mấy việc đó nên vẫn cứ đi đủ. Chồng có vẻ không hài lòng nên nói khó nghe.
Anh thậm chí còn nghi ngờ tôi có bồ. Đêm hôm con khóc, con ốm, anh không thông cảm còn khó chịu, đá thúng đụng nia. Cuộc sống vợ chồng sau bao ngày đoàn tụ bỗng trở nên căng thẳng. Hai vợ chồng cãi vã thường xuyên đến mức xúc phạm nhau.
Cuối cùng, không chịu được việc chồng “xen” vào cuộc sống bình yên của mình, tôi quyết định ly hôn. Chồng tôi rất sốc. Nhưng anh lại tin tôi có bồ, không còn tình cảm với anh nữa nên mới quyết định từ bỏ gia đình. Sau vài ngày suy nghĩ, anh đồng ý.
Ngày ra tòa, anh có vẻ rất buồn. Nghĩ đến phải chia tay người chồng từng yêu tha thiết ngày trước, tôi cũng không vui vẻ gì. Nhưng cuộc sống 3 năm không có anh ở bên, tôi đã quen dần. Tôi không muốn anh làm xáo trộn nó nữa và quan trọng hơn cả, tôi không còn tình cảm với chồng.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng nhẹ nhàng vì đôi bên đồng thuận. Khi vừa bước ra khỏi tòa, anh cho tôi xem đoạn tin nhắn trong điện thoại. Đọc xong, người tôi run rẩy, nước mắt trào ra, ân hận vì đã ly hôn chồng.
Đó là những dòng tin nhắn anh tự gửi cho chính mình trong điện thoại. Đọc xong, tôi hiểu suốt 3 năm xa nhà, anh phải nỗ lực, cố gắng thế nào.
“Không được sa ngã, mày phải chung thủy với vợ”; “Mày không được ốm, phải cố gắng, phải khỏe mạnh kiếm tiền vì vợ con mày đang chờ”; “Mày phải vững vàng lên, tự tin lên, mày làm được mà”; “Mày đã hứa sẽ lo cho vợ cuộc sống sung túc, đủ đầy nên mày phải cố mà kiếm thật nhiều tiền nhé, cô ấy đang chờ mày đó”; “ Vợ ơi, con gái ơi, anh nhớ vợ con nhiều lắm, anh cô đơn lắm, anh mệt lắm. Lúc này anh chỉ ước có vợ con bên cạnh mà thôi”…
Đó là tất cả những dòng tin nhắn anh tự viết cho mình, tự động viên mình suốt 3 năm xa nhà. Nước mắt tôi nhòe đi, thương anh. Ba năm qua, tôi chỉ nghĩ mình vất vả một mình chăm con, chỉ nghĩ đến thú vui bản thân mà quên mất chồng ở xứ người không có ai bên cạnh.
Khi anh về, tôi không cố gắng bù đắp cho anh mà chỉ nghĩ mình là người chịu thiệt. Giờ ly hôn, lòng tôi nặng trĩu. Từ bé, con không có tình yêu của cha suốt 3 năm, giờ tôi lại tước đi điều đó. Là tôi ích kỉ, tôi sai rồi…
Độc giả giấu tên