Trước nay nhiều người vẫn hay bảo “hôn nhân là nấm mồ của tình yêu” mà em không hiểu. Đến khi lấy chồng, có con em mới hiểu là như thế nào. Đã có lúc em nghĩ đến việc ly hôn vì đã chán với lão chồng tệ bạc kia.
Lúc yêu thì yêu đậm sâu, đúng là “trong chăn mới biết chăn có rận”. Cưới về, chồng em mới lộ bản chất lười biếng ra mà trước đó yêu nhau nào đâu có. Đi làm về chỉ chờ vợ dọn sẵn cơm ra để ăn. Chưa có đồ ăn là đã quát ầm ầm lên rồi.
Ảnh minh hoạ
Khi em có bầu, cũng chẳng thèm quan tâm lấy một chút. Nhìn nhiều chị em được chồng quan tâm ăn gì, kiêng gì, chăm sóc từng chút là em ghen tỵ thay. Mặc cho chồng đang bầu bí khó nhọc, chồng vẫn la cà quán xá nhậu nhẹt, karaoke, về nhà còn quát mắng vợ:
“Vì cô mà tôi mất hết bạn cũng nên”. Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, tự nhiên về nhà trút giận lên em.
Chưa hết đâu, lúc em đi sinh con cũng chỉ đưa đến xong rồi ngồi xem điện thoại. Em mang chiếc bụng nặng sắp sinh đến nơi còn phải lết đi làm giấy tờ, thủ tục các kiểu. Em giận nhưng vẫn phải tự mình đi làm vì biết quá rõ anh vô tâm. Ở đây có chị nào sinh rồi, chắc chắn sẽ biết cảm giác từ phòng mổ đi ra mà không có người nhà bên cạnh như thế nào. Em vừa buồn vừa tủi. Điều dưỡng gọi anh không thấy, nên phải nhờ người khác đưa về phòng nghỉ. Em phải cố gắng kiềm chế lắm mới không òa lên khóc.
Rồi thời gian qua đi, khi được một tháng, bà ngoại về quê, mẹ chồng cũng bận, nên chỉ có em chăm con. Chồng em thì không hề giúp đỡ gì cho vợ. Đi làm về chưa có cơm cũng quát vợ bảo:
“Chỉ việc ở nhà mà cơm cũng chưa nấu”. Nói xong bỏ đi ăn, mặc kệ vợ con đói khát.
Có đợt, em bị tắc tia sữa, sốt cao cả đêm, không thể nào dậy nổi. Thế mà chồng em vẫn nằm ôm cái điện thoại mặc kệ con khóc. Thấy phiền, anh quay qua quát:
“Dậy bế con đi còn gì, con khóc mà nằm ra ngủ thế được”
“Em bị sốt, người mệt quá, không được được luôn đây. Anh dỗ con giúp em một chút”. Em cố gắng để nói, nhưng cơ thể thì run cầm cập.
Thế mà chồng em đã không thèm bế con còn phán một câu như tát vào mặt em rồi bỏ ra phòng khách xem tiếp:
“Có ai bắt để đâu, giờ còn than”
Nghe đến đây em càng tủi, nhưng em vẫn phải dậy bế con vì thương con. Vừa cho con bú, vừa phải hút sữa ra, nước mắt cứ thế tuôn rơi không cầm được. Chỉ có chị em nào bị tắc tia sữa mới hiểu nó đau đớn đến như thế nào phải không.
Thật sự, em chỉ muốn ly hôn ngay lập tức thôi. Sống cùng người chồng vô tâm thì chẳng thà ở một mình cho khỏe các chị nhỉ?
Ảnh minh hoạ
Toàn Nguyễn